Tại sao lúc đó, tôi không từ chối anh một cách thẳng thừng chứ. Sao tôi lại dại dột đồng ý với anh nhanh như vậy. Anh Nam à, anh có biết là anh vừa hại em một cách thê thảm không? Chắc gặp anh xong, em phải nhanh chóng làm thêm để kiếm tiền đãi con bạn với vóc người nhỏ nhắn nhưng sức ăn thì chẳng kém lợn là mấy. Hai tay tôi vỗ lấy vỗ để vào đầu rồi hét một cách đau khổ thật lớn. Xong, tôi chuẩn bị đi tới quán nước gặp anh Nam.
Anh Nam đứng ở phía cuối mảnh vườn, đang ngắm nhìn những vệt mây nhẹ trên bầu trời. Trông có vẻ chăm chú là vậy, thế mà khi tôi vừa đến, anh đã biết ngay. Anh quay lại nhìn tôi rồi cười. Không có vẻ gì là buồn bã cả. Thế gọi tôi tới làm gì chứ? Tôi hơi tỏ vẻ giận dỗi. Nhưng khi thấy anh đang nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng, tôi vội quay ra phía khác. Và rồi ngạc nhiên. Liệu anh Nam có bị làm sao không nhỉ?
- Em không muốn gặp anh à?
- Không, không có đâu.
Tôi vội vàng xua xua tay như để phủ định câu nói vừa rồi của anh. Cũng chỉ tại Linh, tự dưng bày đặt ra trò cá cược này. Nếu không, tôi cũng chẳng trốn gặp anh làm gì cho mệt thân, mệt người.
- Thế, anh trông em không ốm gì cả.
- Là tại vì …
Tôi khẽ cúi gằm mặt, nhìn xuống đám cỏ xanh trong vườn. Hít một hơi thật sâu, tôi cuối cùng cũng quyết định nói. Bởi tuy không nhìn, nhưng tôi biết ánh mắt anh Nam như đang tò mò hỏi tôi.
- Em không muốn, bởi mỗi lần gặp anh, đều là lúc em thấy anh buồn.
- Em không thích thế sao?
- Tất nhiên rồi, em thích trông thấy anh vui hơn.
Tôi nắm hai tay lại với nhau, cười một cách khoan khoái. Không ngờ cuối cùng, tôi cũng có thể nghĩ ra được một câu trả lời thông minh như vậy. Thế là, vẹn cả đôi đường, dù vẫn phải đãi chè cho Linh. Bất chợt, anh Nam cất tiếng hỏi tôi. Một câu hỏi rất lạ.
- Thế, em có thích ôm gấu bông không?
- Hả, em thích ôm tường cơ!
Tôi trả lời một cách rất hồn nhiên, và rồi giật nảy mình. Ôi trời, tôi vừa nói gì thế này. “Ôm” tường ư? Tôi cúi gằm mặt xuống, nhắm tịt mắt và lấy tay gõ mạnh vào đầu. Ước sao đầu tôi có một chút gì đó gọi là chất xám, thì chắc tôi sẽ chẳng nói bừa như thế này. Nhỡ, anh nghĩ tôi là người bất bình thường thì sao. Liệu sau này anh còn dám gặp một đứa dị nhân như tôi hay không. Tại sao, tại sao chứ? Ông trời thực sự muốn đùa giỡn với một con bé như tôi sao. Nhưng, sau khi tôi đứng đó một lát với vẻ mặt “đau khổ” thì tôi vẫn chẳng nghe thấy tiếng cười ngặt nghẹo của anh Nam.
Và rồi, anh ôm chầm lấy tôi. Tôi mở to mắt, tỏ vẻ khó hiểu. Trong khi đó, trái tim tôi bỗng đập loạn xạ mãi không thôi. “Dừng lại đi, dừng lại nào!” Tôi khe khẽ nhẩm trong đầu. Nhưng trái tim vẫn đập bất chấp nhịp điệu mãi không thôi.
- Em có thích ôm anh hơn bức tường kia không?
Anh nói thế, chẳng lẽ là anh thích tôi. Tôi bỗng dưng nhớ lại những giây phút lúc đầu tôi gặp anh, và những cuộc trò chuyện vào những ngày sau đó. Tôi không hề bỏ quên một chi tiết nào cả. Chắc chắn đấy. Và tôi còn nhớ cũng có những khoảnh khắc, tôi cảm thấy mình đã say nắng anh mất rồi. Nhưng tôi không dám nói. Bởi tôi chỉ là một Người Lạ mà thôi. Nhưng giờ, tôi đã hiểu hơn một chút rồi. Rằng tôi không chỉ đơn thuần là một Người Lạ vô tình rẽ ngang qua đời anh. Tôi cũng có một phần nào đó, trong tâm trí anh. Cũng giống như anh trong trái tim tôi vậy.
Và thế là, tôi đáp lại anh bằng một cái ôm nhẹ. Tôi mỉm cười hạnh phúc. Ôm anh có cảm giác lâng lâng hơn bức tường kia nhiều.
- Thích anh nhé?
Anh Nam nói với một giọng ấm áp và mãn nguyện. Còn tôi, thì không có lý do gì để từ chối rồi.
- Tất nhiên.
Và tôi lại bắt đầu khoe khoang với anh một cách ngốc nghếch. Nhưng tôi biết, dù có ngốc nghếch thế nào, thì điều này cũng làm anh Nam vui.
- Em biết anh thích em từ lâu rồi. – Tôi múa mép – Chỉ cần em gõ cửa, là trái tim anh sẽ mở ngay!
Tôi và anh nhìn nhau và … lại cười. Có lẽ, tôi là một đứa con gái thích “ôm” tường hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Truy cập Trang Tải Game Online Miễn Phí cho java android ios, cùng Tải Game Hay về máy điện thoại hay Tải Game Online mới nhất